Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Anh Hồ Thanh Tùng: “Tàn nhưng không phế”


Cứ ngỡ mọi
chuyện sẽ chấm hết khi tai nạn giao thông đã vĩnh viễn cướp đi đôi mắt. Thế
nhưng với quyết tâm "tàn nhưng không phế", anh Hồ Thanh Tùng, Chủ tịch Hội
Người mù (NM) TX.Thuận An vẫn trở thành người có ích cho xã hội, nuôi con cái
ăn học nên người.    Nhờ chiếc máy
tính mà công việc của anh Tùng thuận lợi hơn rất nhiều

Người cán bộ
hội giỏi

Nói về Chủ
tịch Hội NM TX.Thuận An Hồ Thanh Tùng, mọi người đều khen ngợi về hiệu quả công
việc của anh. Với trình độ đại học, cộng với sự nhiệt tình trong công việc, anh
Hồ Thanh Tùng luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Anh nhận được rất nhiều
giấy khen, bằng khen của các cấp hội.

Mặc dù đời
sống của NM cơ bản được nâng lên, nhiều NM đã biết cách làm ăn, không ít người
đã có của ăn của để… nhưng nhìn chung, NM vẫn còn khó khăn về nhiều mặt. Vì
vậy, với vai trò Chủ tịch hội, anh luôn trăn trở: Làm sao để cải thiện đời sống
cho NM? Một trong những việc mà anh làm được cho hội viên là hỗ trợ vốn. Anh
luôn tận dụng các nguồn vốn hỗ trợ cho NM để giải ngân giúp họ có điều kiện
phát triển kinh tế. Song song đó, anh cũng quan tâm đến công tác dạy nghề cho
hội viên. Hiện hội đang duy trì mô hình làm chổi tàu cau, đồng thời kinh doanh
chổi đem lại thu nhập khá cho hội viên.

Anh Tùng vui
mừng cho biết: Nhờ chăm lo thường xuyên nên đời sống vật chất, tinh thần của NM
ngày càng được nâng cao. Hiện tại, toàn hội giảm chỉ còn 9 hộ nghèo trong tổng
số 138 hộ. Hội NM TX.Thuận An như mái nhà chung ấm áp nghĩa tình, ở đó NM được
đào tạo nghề, học chữ nổi, được tạo điều kiện lao động phù hợp để có thu nhập,
ổn định cuộc sống… Hiện tại, anh đang chạy đôn chạy đáo tìm nguồn hỗ trợ để
giúp hội làm cơ sở xoa bóp. Bởi theo anh, nghề xoa bóp phù hợp với NM, lại cho
thu nhập tương đối cao so với nhiều ngành nghề khác.

Vượt lên
chính mình

Anh là người
lạc quan, luôn là "trung tâm gây cười" cho mọi người. Nhưng khi kể về cuộc đời
của mình, anh Tùng không khỏi chua xót nói: Người xưa có câu "Giàu hai con mắt,
khó đôi bàn tay", ấy vậy mà hơn 20 năm nay, tôi bị mù cả hai con mắt.

Năm 1989, anh
tốt nghiệp Đại học An ninh ở Hà Nội, một trường được xem là thời thượng khi đó,
ra trường có việc làm ổn định. Cứ ngỡ tương lai sẽ rất xán lạn, thế nhưng chưa
đầy 2 năm sau đó, mọi chuyện như chấm hết khi một vụ tai nạn giao thông nghiêm
trọng xảy ra khiến đôi mắt anh bị mù. Anh Tùng nhớ lại: "Đây là thời gian khủng
khiếp của tôi. Hàng trăm câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu. Tôi sẽ làm được gì với
đôi mắt bị mù, sẽ sống như thế nào, tương lai sẽ đi về đâu… Tôi được đưa đi
đủ các bệnh viện để mong cứu được đôi mắt. Nhưng cuối cùng bác sĩ đành bó tay
với niềm hy vọng mong manh, nền y học hiện tại không chữa được đôi mắt cho tôi,
nhưng hy vọng sau này những tiến bộ của y học sẽ cứu đôi mắt tôi sống lại.
Trong lúc khó khăn đó, tôi nhận được sự động viên từ gia đình, đồng chí, đồng
đội… nhất là trong tôi luôn nuôi hy vọng y học phát triển và mắt mình sẽ sáng
nên đã dần dần lấy lại được tinh thần. Và tôi nghĩ rằng: "Mình tàn nhưng không
phế" nên cố gắng vươn lên".

Khi ấy, Hội
NM TX.Thuận An đang mở lớp dạy chữ Braille (chữ nổi dành cho NM), anh đã theo
học. Từ một NM theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng anh đã có thể đọc, viết được.
Và từ một hội viên bình thường, anh được bầu làm Phó Chủ tịch hội rồi Chủ tịch
hội từ năm 2000 cho đến nay. Hiện tại, anh Tùng có thể lên máy vi tính đánh văn
bản, mail, mạng… thuần thục. Anh Tùng khoe: "Giờ máy tính có cài phần mềm hết
nên NM cũng chẳng khác người sáng là bao".

"Vợ tôi là số
1"

Hiện anh Hồ
Thanh Tùng có một gia đình khá hoàn hảo. Đứa con lớn đang học năm thứ 3 Đại học
Tự nhiên TP.HCM, đứa nhỏ đang học lớp 7. Anh Tùng rất tự hào về gia đình của
mình, anh khoe: "Vợ tôi là số 1".

Quả đúng như
vậy, mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình đều do một tay chị Loan, vợ anh lo liệu.
Chị vừa làm tài xế đưa đón anh một ngày 2 bận đi về, vừa lo kinh tế trong gia
đình như nuôi heo, gà… Trong xóm có chuyện ma chay, cưới hỏi, chị đều thay
anh đến thăm viếng, chúc mừng. Chị kể: Chị và anh quen nhau khi anh về huyện
Bình Long thực tập lúc anh đang theo học đại học. Khi ấy, chị là nhân viên văn
phòng của Xí nghiệp Xây dựng thuộc Công ty Cao su Bình Long (tỉnh Sông Bé trước
đây). Lúc anh bị mù, nhiều người cũng nói ra nói vô, bởi theo họ lấy chồng mù
khổ lắm; ai sẽ phụ chị chăm sóc con cái, ai sẽ lo kinh tế gia đình… Khi ấy,
thay vì ruồng bỏ chị lại càng thấy thương anh hơn. Theo chị nghĩ, anh bị mù thì
anh phải cần chị nhiều hơn bình thường. Vì vậy, chị vẫn quyết định lấy anh dù
biết rằng con đường phía trước sẽ lắm chông gai. Hơn 20 năm chung sống, chị cảm
thấy rất mãn nguyện khi anh là người biết lo cho gia đình, hết lòng vì vợ con.
Chị vui vẻ nói: "Ngày đó, tôi mạnh dạn lấy anh cũng một phần được gia đình tôi
ủng hộ. Bởi trước khi bị mù anh hay lui tới, với tính tình hiền lành, tử tế nên
được cha mẹ tôi thương".

Nhận xét về
vợ mình, anh Tùng chia sẻ: "Phải nói vợ tôi là người phụ nữ can đảm và biết hy
sinh. Nếu là người khác chắc họ đã không lấy tôi". Đáp lại tấm chân tình của
vợ, anh Tùng cũng đảm nhận những việc nhẹ nhàng trong gia đình phụ vợ như quét
nhà, giặt quần áo, cho gà ăn… Anh nói: "Mình không thấy đường thì mình làm kỹ
hơn một chút cũng giống như người sáng mắt thôi".

Với quyết tâm
"tàn nhưng không phế" đã giúp anh Hồ Thanh Tùng vượt lên chính mình, trở thành
người có ích cho gia đình, xã hội. Tương lai phía trước của anh chính là sự
thành đạt của những đứa con, vì vậy anh luôn cố gắng là tấm gương sáng cho các
con.

Thu Thảo

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét